Đây là câu chuyện về một cuộc ám sát văn hóa bất thành. Từ một nơi trú ẩn linh thiêng dưới lòng đất đến một hiện tượng toàn cầu, DNA của disco nằm trong những bản nhạc pop đình đám nhất của chúng ta. Đây không chỉ là lịch sử của một thể loại, mà còn là một cuộc khám phá triết lý về niềm vui, sức bật và nhu cầu bất diệt của con người đối với việc nhảy múa.
Có những khoảnh khắc trong lịch sử văn hóa mang lại cảm giác như bị ám sát. Vào một đêm ẩm ướt ở Chicago năm 1979, một sân vận động đầy ắp người hâm mộ nhạc rock đã tụ tập cho "Đêm Phá Hủy Disco", một nghi lễ đốt đĩa nhạc mang tính chất hành quyết công khai đối với một thể loại. Họ tuyên bố, disco đã chính thức chết.
Vậy mà, hàng thập kỷ sau, bóng ma của thể loại "chết" ấy vẫn còn hiện hữu khắp nơi. Nó nằm trong DNA của Thriller của Michael Jackson, là động lực cho những bản hit toàn cầu của Daft Punk, và là nhịp đập lấp lánh, mang hơi thở tương lai của K-pop hiện đại.
Vụ ám sát đã thất bại. Câu hỏi đặt ra là, tại sao? Làm sao một thứ gì đó có thể bị giết chết một cách dứt khoát như vậy, nhưng vẫn sống dai dẳng và đẹp đẽ đến vậy?
Câu trả lời, theo tôi, là disco chưa bao giờ chỉ là một thể loại. Nó đã, và vẫn luôn là một động lực bất diệt và thiết yếu của con người. Là một người hiện đại cố gắng gìn giữ những điều tốt đẹp nhất của thế giới xưa, chẳng hạn như niềm vui khi được nghe trọn vẹn một album nhạc, hay sự kết nối của một cuộc trò chuyện đời thực, tôi đã học cách sàng lọc giữa dòng chảy ồn ào, vô tận của văn hóa hiện đại để tìm kiếm những viên ngọc quý hiếm đích thực.
Và trong hành trình tìm kiếm ấy, tôi đã hiểu rằng disco là một hành động tâm linh sâu sắc, một chân lý được ghi chép lần đầu tiên bởi một vị vua cổ đại, người đã trải qua mọi thăng trầm của cuộc sống. Đây không chỉ là câu chuyện về những mảnh sequin lấp lánh và những nhịp điệu sôi động; mà là câu chuyện về bản chất bất tử, bất diệt của niềm vui.
Đêm mà thế giới cố gắng giết chết nhịp điệu. Công viên Comiskey, Chicago, ngày 12 tháng 7 năm 1979.
Sự khôn ngoan của vị vua mệt mỏi với thế giới, được đọc bởi Hercule Poirot nổi tiếng thế giới.
Trước khi trở thành một hiện tượng toàn cầu, disco là một bí mật, một chốn ẩn náu. Nó ra đời vào đúng ngày lễ tình nhân năm 1970, khi một người đàn ông tên David Mancuso mở The Loft ở thành phố New York, một bữa tiệc chỉ dành cho khách mời tại nhà riêng của ông. Đây không phải là một doanh nghiệp thương mại; nó là một nơi ẩn náu.
Trong một thành phố và một thế giới thường thù địch và khắc nghiệt, The Loft đã trở thành một không gian thiêng liêng cho những người bị gạt ra bên lề, những người chỉ đơn giản là tìm kiếm một nơi để được tự do. Sàn nhảy không phải để biểu diễn; nó là để giải phóng.
Đó là biểu hiện vật chất của một chân lý tâm linh cổ xưa mà vị vua mệt mỏi với thế gian trong sách Truyền Đạo đã hiểu từ hàng thiên niên kỷ trước: rằng trong chu kỳ vĩ đại, thường đầy đau khổ của cuộc sống, sẽ có "thời gian để nhảy múa" theo sự sắp đặt của Chúa (Truyền Đạo 3:4).
Đây không phải là thứ chủ nghĩa khoái lạc vô nghĩa như sau này người ta vẫn thường xuyên châm biếm. Đây là một hành động vui vẻ sâu sắc, mang tính cộng đồng. Bản thân âm nhạc được thiết kế để đạt đến sự siêu việt. Các DJ trở thành pháp sư, hòa quyện nhuần nhuyễn các bản nhạc với những đoạn nhạc cụ kéo dài, không phải để phát sóng trên radio, mà để duy trì năng lượng tập thể, để các vũ công chìm đắm trong trạng thái xuất thần cộng đồng.
Nhịp đập đặc trưng "bốn người trên sàn" không chỉ là một nhịp điệu; đó là nhịp đập đều đặn, đáng tin cậy của một cộng đồng thường vô cảm. Đối với những người trong căn phòng đó, đây không chỉ là một bữa tiệc. Đó là một hình thức tôn thờ, một lễ kỷ niệm sự sống còn, một hành động thách thức lựa chọn niềm vui trong một thế giới thường chỉ toàn đau thương.
Đó là hiện thân sống động của khám phá sâu sắc của vị vua mệt mỏi với thế gian: khả năng "vui mừng và làm điều thiện trong đời mình... đó là sự ban cho của Đức Chúa Trời" (Truyền đạo 3:12-13).
Âm thanh của nơi thánh. Đây chính là phúc âm theo cuốn Loft của David Mancuso, nơi thông điệp luôn là tình yêu thương.
DJ Deko-ze nói về sức mạnh thiêng liêng, thống nhất của sàn nhảy và lý do tại sao đối với nhiều người, sàn nhảy không chỉ là một bữa tiệc.
Ca khúc mà Deko-ze gọi là một trong những "ca khúc disco được yêu thích nhất thế giới". Nhịp điệu thôi miên, mang tính tương lai của một cuộc cách mạng.
Nhưng không một không gian thiêng liêng nào còn là bí mật lâu dài. Khi thập niên 1970 trôi qua, những lời xì xào từ những căn gác xép ngầm ở New York dần trở thành tiếng gầm rú toàn cầu. Nhạc disco bùng nổ thành trào lưu chính thống, âm thanh của nó được trau chuốt, đóng gói và bất tử hóa trong cơn địa chấn văn hóa mang tên Saturday Night Fever. Trong khoảnh khắc, dường như cả thế giới đã được mời đến bữa tiệc.
Tuy nhiên, chính thành công này đã gây ra một phản ứng dữ dội và sâu sắc. "Thời khắc nhảy múa" của một số ít người được giải phóng đã va chạm với "thời khắc than khóc" của số đông bất mãn, những người cảm thấy sự thống trị văn hóa của chính họ đang bắt đầu lung lay.
Nỗi đau buồn lên đến đỉnh điểm vào một đêm nóng nực ở Chicago năm 1979. "Đêm phá hủy vũ trường" được quảng cáo là một chương trình phát thanh kỳ quặc, một trò vui vô hại trong một trận bóng chày. Nhưng những gì diễn ra tại Công viên Comiskey lại đen tối hơn nhiều.
Đó là một nghi lễ chiến tranh văn hóa, một buổi đốt sách thời hiện đại, nơi đĩa than là kinh thánh. Hàng chục ngàn người hâm mộ nhạc rock trẻ tuổi đổ về sân vận động, không chỉ để xem một vụ nổ, mà còn để tham gia vào một vụ nổ. Câu khẩu hiệu khét tiếng của họ, "Disco Sucks", chỉ là một tấm màn mỏng manh che giấu một tình cảm sâu sắc và độc địa hơn.
Đây không phải là lời phê bình về nhịp điệu bốn người trên sàn hay sự sắp xếp dàn nhạc. Như những huyền thoại âm nhạc như Nile Rodgers của Chic sau này nhớ lại, việc xem những thước phim này giống như chứng kiến một cuộc biểu tình của Đức Quốc xã. Đó là một sự phản đối công khai, dữ dội đối với nền văn hóa đồng tính ngày càng lộ rõ mà âm nhạc đại diện.
Nơi tôn nghiêm, tràn ngập niềm vui, được xây dựng cẩn thận trên những căn gác xép ở New York giờ đây đang bị công khai bôi nhọ và thiêu rụi ngay giữa lòng Trung Mỹ. Bữa tiệc dường như đã tàn. Những kẻ ám sát đã nói hết lời, và thời gian để nhảy múa đã nhường chỗ cho thời gian để than khóc, một cách bi thảm và dữ dội.
Bài hát (và bộ phim) đã đưa nhạc disco từ thế giới ngầm ra toàn thế giới và trở thành mục tiêu bị nhắm tới.
Nhưng điều buồn cười về ma quỷ là chúng không tuân theo quy luật của người sống. Trong khi truyền thông chính thống đang bận rộn viết cáo phó cho nhạc disco, linh hồn của nó đã thoát khỏi ngọn lửa của Công viên Comiskey. Nó trở về lòng đất, không phải để chết, mà là để biến đổi.
Gạt bỏ vẻ hào nhoáng thương mại, nhịp điệu trở nên mạnh mẽ hơn, những giai điệu sâu lắng hơn, và từ đống tro tàn của nhạc disco, nhạc House đã ra đời trong những nhà kho ở Chicago. Một thể loại nhạc sau này sẽ lại chinh phục thế giới. "Sự ám sát" không hề giết chết cảm xúc; nó chỉ khiến nó mạnh mẽ hơn, bền bỉ hơn.
Trong khi đó, DNA của nhạc disco bắt đầu hoạt động như một điệp viên bí ẩn tài ba, len lỏi vào tận trái tim của nhạc đại chúng. Những ngôi sao nhạc pop hàng đầu thế giới, từng người một, quỳ gối trước bàn thờ của nhịp điệu bốn người trên sàn.
Michael Jackson đã thổi hồn disco mạnh mẽ, nhịp nhàng vào những ca khúc chinh phục thế giới như Off the Wall và Thriller. Madonna đã xây dựng toàn bộ đế chế âm nhạc thập niên 80 của mình trên nền tảng niềm vui bất tận, được dẫn dắt bởi tiếng synth. Prince đã kết hợp năng lượng cuồng nhiệt của nhạc disco với phong cách funk và rock đặc trưng của riêng mình, tạo nên một thứ âm thanh hoàn toàn mới mẻ nhưng lại vô cùng quen thuộc.
Nỗi ám ảnh vẫn tiếp diễn, một dư âm đẹp đẽ và dai dẳng trong mỗi thập kỷ tiếp theo. Những bậc thầy âm nhạc người Pháp Daft Punk đã đội mũ bảo hiểm robot và trở thành một hiện tượng toàn cầu bằng cách nhắc nhở thế giới về sức mạnh giản đơn mà sâu sắc của một giai điệu được thể hiện hoàn hảo trong những ca khúc như "Lose Yourself to Dance".
Vào những năm 2020, các nghệ sĩ như Dua Lipa và Doja Cat đã khởi đầu sự nghiệp của mình bằng cách xây dựng những cung điện hiện đại, lấp lánh trên nền tảng nhịp điệu disco cổ điển.
Và giờ đây, hồn ma bất tử đã tìm thấy ngôi nhà tương lai nhất của mình trong những sản phẩm K-pop phức tạp, đầy năng lượng, nơi nhu cầu về sự chính xác, quyến rũ và sự giải thoát thuần khiết, phấn khích của thể loại này được tôn vinh và khuếch đại. Cơ thể được chôn cất vào năm 1979 chỉ là một mồi nhử; còn linh hồn, hóa ra, lại bất tử.
Sự Phục Sinh, Phần 1: Ông hoàng nhạc Pop mang linh hồn của nhạc disco và xây dựng nên một đế chế nhạc pop trường tồn.
Sự Phục Sinh, Phần 2: Nhiều thập kỷ sau, bóng ma trong cỗ máy đã quay trở lại, cùng với Nile Rodgers của dòng nhạc disco để chào đón nó trở lại.
Sự Phục Sinh, Phần 3: Cảm xúc bất tử tìm thấy một ngôi nhà mới trong thế giới phức tạp và năng lượng cao của K-pop hiện đại.
Vậy, liệu disco có bao giờ chết? Bản thân câu hỏi này dựa trên một tiền đề sai lầm. Disco, thể loại, tập hợp những âm thanh và phong cách đặc trưng của thập niên 1970, chỉ là một khoảnh khắc thoáng qua. Một mùa đẹp đẽ nhưng thoáng qua trong lịch sử văn hóa của chúng ta.
Nhưng disco, ý tưởng, động lực sâu sắc, mang tính tâm linh để tìm kiếm một chốn bình yên của niềm vui, để tìm thấy sự giải thoát trong nhịp điệu, để kết nối với cộng đồng trên sàn nhảy, không phải là một thể loại. Nó là một nhu cầu cơ bản của con người, bất biến và tuần hoàn như chính các mùa.
Vị vua cổ xưa, mệt mỏi với thế gian trong sách Truyền Đạo, sau một cuộc đời dài quan sát những chu kỳ bất tận của thế gian, đã đi đến một kết luận giản dị nhưng mạnh mẽ. Ông nhận ra rằng, trước một vũ trụ thường cảm thấy vô ích và hỗn loạn, khả năng tìm thấy niềm vui trong công việc và cuộc sống không phải là một lối thoát phù phiếm; đó là một "món quà trực tiếp của Chúa". Đó là một hành động thiêng liêng thách thức bóng tối. Sàn nhảy, ở dạng tinh khiết nhất của nó, chính là một ngôi đền dành riêng cho món quà đó.
Disco sẽ trường tồn mãi mãi, không phải dưới hình hài nguyên bản, mà như một bóng ma, một tiếng vọng, một lời nhắc nhở đẹp đẽ và dai dẳng. Nó sẽ tồn tại trong nhịp điệu bốn người trên sàn vẫn thôi thúc cơ thể chúng ta chuyển động. Nó sẽ sống mãi trong những bản phối dây cao vút vẫn nâng đỡ tinh thần chúng ta.
Và nó sẽ được hồi sinh mỗi khi một thế hệ mới, cảm nhận được sức nặng của thế giới, quyết định rằng hành động nổi loạn sâu sắc nhất chính là nhảy múa một cách đơn giản, không hối hận và vui vẻ.
Các thế hệ sẽ đến rồi đi, nhưng như vị vua mệt mỏi của thế gian nhắc nhở chúng ta, "đất còn mãi mãi" (Truyền đạo 1:4), và nhu cầu nhảy múa trên đất của chúng ta cũng vậy.
Nữ hoàng nhạc disco hiện đại. Dua Lipa đã xây dựng cả một kỷ nguyên dựa trên phong cách lấp lánh, tự tin của âm thanh disco, chứng minh rằng sức hút của dòng nhạc này vẫn mạnh mẽ như ngày nào.
Bài hát đã đưa một siêu sao lên hàng ngũ. Bản hit đình đám của Doja Cat là một bản nhạc disco thuần túy, không qua chỉnh sửa, một âm thanh quá sức lan tỏa không thể chối từ.
Đêm mà bóng ma trong cỗ máy đã mang về giải thưởng lớn nhất của ngành. Kiệt tác pha trộn âm hưởng disco của Daft Punk đã đánh bại những tên tuổi lớn như Taylor Swift, minh chứng cho sức mạnh vượt thời gian và không thể phủ nhận của nhạc groove.
Sự hồi sinh đầy chất funk. "Little L" của Jamiroquai là một kiệt tác về niềm vui thuần khiết, không pha tạp, một ca khúc chứng minh rằng linh hồn của nhạc disco chính là, và sẽ luôn là, niềm vui của chuyển động.
Bài thánh ca đột phá chứng minh nhịp điệu là vĩnh cửu. Cassius đã cho một thế hệ hoàn toàn mới thấy rằng dù ở thời đại nào, sức mạnh thắp sáng tâm hồn của nhạc disco vẫn là một sức mạnh của tự nhiên.
Hy vọng bạn thích bài viết này, hẹn gặp lại lần sau! 🫰🪩🕺
– GTT (Nhóm Gehlee Tunes)
“Hỡi những ai mệt mỏi và gánh nặng, hãy đến cùng Ta, Ta sẽ cho các ngươi được yên nghỉ.” - Ma-thi-ơ 11:28 🕊️
Chỉ là lời tuyên bố miễn trừ trách nhiệm thân thiện! 📢
GehleeTunes.com là một trang web của người hâm mộ do người hâm mộ tạo ra, dành cho người hâm mộ! Chúng tôi muốn tôn vinh Gehlee Dangca và gu âm nhạc tuyệt vời của cô ấy, nhưng chúng tôi muốn làm rõ rằng chúng tôi không liên kết với Gehlee, nhóm quản lý của cô ấy hoặc F&F Entertainment. Chúng tôi cũng không sở hữu bất kỳ bản nhạc hoặc nội dung nào được giới thiệu ở đây. Chúng tôi chỉ đơn giản là yêu thích nó và muốn chia sẻ nó với bạn! Nếu bạn bắt gặp bất kỳ nội dung nào không phù hợp với bạn, vui lòng liên hệ với chúng tôi — chúng tôi ở đây để lắng nghe!
Chuyển đổi ngôn ngữ: