Nights of Ballads & Blues là lớp học chính của Tyner về một loại sức mạnh thách thức nỗi ám ảnh về âm lượng và tốc độ của thế giới nhạc jazz. Nghệ sĩ piano huyền thoại chứng minh rằng sự thành thạo thực sự không phải là cơn bão bạn có thể tạo ra, mà là sự tĩnh lặng bạn kiểm soát bằng sức mạnh kiềm chế to lớn.

Có những bản thu âm được tạo ra cho ánh đèn rực rỡ và năng lượng nhộn nhịp của thành phố, và sau đó có những bản thu âm được tạo ra cho khi thành phố đó cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ. Kiệt tác năm 1963 của McCoy Tyner, Nights of Ballads & Blues, là bản thu âm sau. Đó là âm thanh của đèn đường trên vỉa hè ướt, cảm giác của một cuộc trò chuyện kéo dài đến tận bình minh, sự tự tin lặng lẽ của một thế giới cuối cùng đã ngừng tiếng hét. Album này không đòi hỏi sự chú ý của bạn; nó giả định điều đó, tạo ra một không gian thân mật và tinh khiết đến mức bạn không thể không nghiêng người lại gần hơn.
Để thực sự hiểu được sự táo bạo của bản thu âm này, bạn phải nhớ đến nhạc sĩ đã tạo ra nó. Đây không phải là tác phẩm của một nghệ sĩ chơi nhạc phòng chờ nhút nhát. Đây là McCoy Tyner, sức mạnh núi lửa trong trái tim của John Coltrane Quartet, một nghệ sĩ piano có đôi tay được biết đến với khả năng tạo ra sấm sét. Đối với anh ấy, việc phát hành một album với sự dịu dàng sâu sắc như vậy không phải là một sự rút lui, mà là một hành động tự tin tuyệt đối. Đó là một lựa chọn có chủ đích để cho thế giới thấy rằng cùng một đôi tay có thể triệu hồi một cơn bão cũng có thể theo dõi mô hình của một chiếc lá rơi.
Bản thân quá trình sản xuất là một bài học về sự gần gũi, một dấu ấn của Impulse! Records huyền thoại được thiết kế âm thanh bởi Rudy Van Gelder. Bản thu âm đưa bạn trực tiếp vào phòng thu, nơi mà mọi nốt nhạc từ cây đàn piano của Tyner đều giống như gỗ đánh bóng và ánh sáng ấm áp. Tiếng cọ nhẹ nhàng của Lex Humphries trên snare và tiếng ngân nga sâu lắng của cây bass của Steve Davis không chỉ ở nền; chúng là một phần của chính kiến trúc căn phòng. Đó là một âm thanh hiện diện và hữu hình đến mức bạn gần như có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo ma quái của một cốc rượu whisky đặt trên mép đàn piano.
Thiên tài thực sự ở đây nằm ở phần trình diễn của Tyner. Anh ấy là một chú sư tử chọn cách gầm gừ. Trong những ca khúc như "Satin Doll", anh ấy không chỉ chơi giai điệu; anh ấy còn phân tích nó, xem xét từng hợp âm với sự tò mò của một triết gia trước khi lắp ráp lại thành một thứ gì đó sâu sắc và hướng nội hơn. Bạn có thể nghe thấy sức mạnh to lớn được giữ lại, sức mạnh mà anh ấy cố tình chọn không uốn cong. Sự kiềm chế này là thứ tạo nên sự căng thẳng phấn khích của album, một cảm giác về sức mạnh được kiểm soát hấp dẫn hơn nhiều so với một cảnh tượng ồn ào và liên tục.
Đây không phải là một nỗ lực đơn lẻ, mà là cuộc trò chuyện giữa ba bậc thầy nói cùng một ngôn ngữ của sự im lặng. Davis và Humphries không chỉ giữ nhịp; họ đang thở cùng Tyner. Họ dự đoán những khoảng dừng của anh ấy, hỗ trợ những câu hỏi giai điệu của anh ấy và cung cấp một nền tảng của sự mát mẻ không thể lay chuyển đến mức cho phép Tyner tự do để trở nên dễ bị tổn thương. Sự tương tác của họ rất tinh tế, gần như là thần giao cách cảm, loại kết nối chỉ có thể tồn tại giữa những nhạc sĩ không có gì để chứng minh.
Trong một thế giới liên tục kêu gào nhiều hơn, Nights of Ballads & Blues đưa ra một lập luận mạnh mẽ cho ít hơn. Nó tin tưởng người nghe sẽ đánh giá cao sắc thái, để tìm ra câu chuyện trong khoảng không giữa các nốt nhạc. Album hiểu rằng cảm xúc thực sự không phải lúc nào cũng gầm rú; đôi khi, nó thì thầm. Mỗi bản nhạc mở ra không giống như một buổi biểu diễn, mà giống như một suy nghĩ riêng tư được chia sẻ trong sự tự tin, một ký ức thoáng qua mà bạn được mời chứng kiến.
Nghe album này giống như đang xem một người đàn ông tự tin vào sức mạnh của mình đến mức không cần phải lên tiếng. Vẻ đẹp không chỉ nằm ở những nốt nhạc mà còn ở sự uy quyền thầm lặng mà chúng được truyền tải. Đó là lời nhắc nhở rằng sự hiện diện mạnh mẽ nhất thường là sự hiện diện không cần phải tự công bố.
Cuối cùng, bản thu âm này không chỉ là "cảm giác thư giãn"; nó là một lớp học bậc thầy về nghệ thuật của những điều không nói ra. Nó chứng minh rằng những tuyên bố sâu sắc nhất thường được đưa ra trong sự tĩnh lặng sau cơn bão, và khả năng ra lệnh im lặng là sức mạnh lớn hơn nhiều so với khả năng tạo ra tiếng ồn. Đó là âm thanh của một bậc thầy khi bình yên với sức mạnh của chính mình, và nó vẫn là, nhiều thập kỷ sau, một trong những cuộc nổi loạn tự tin và quyến rũ nhất trong lịch sử nhạc jazz.
Một trong những bài đăng về bài hát trong ngày của tôi khi UNIS ở Nhật Bản là 'Days of Wine and Roses' từ album này. Một bức ảnh của Gehlee được chụp khi cô ấy nhìn xuống một người quay phim. Tôi hình dung cô ấy đang nghe bài hát này khi cô ấy ở trên đó, trông giống như một nhân vật trong một bộ phim New Wave của Pháp từ những năm 1960. Bức ảnh có hạt tuyệt đẹp này từ phim lưu trữ mang lại cho cô ấy một phẩm chất như thể cô ấy thuộc về Paris cách đây nửa thế kỷ. Album này hẳn là mới vào thời điểm đó.


“Hỡi những ai mệt mỏi và gánh nặng, hãy đến cùng Ta, Ta sẽ cho các ngươi được yên nghỉ.” - Ma-thi-ơ 11:28 🕊️
Chỉ là lời tuyên bố miễn trừ trách nhiệm thân thiện! 📢
GehleeTunes.com là một trang web của người hâm mộ do người hâm mộ tạo ra, dành cho người hâm mộ! Chúng tôi muốn tôn vinh Gehlee Dangca và gu âm nhạc tuyệt vời của cô ấy, nhưng chúng tôi muốn làm rõ rằng chúng tôi không liên kết với Gehlee, nhóm quản lý của cô ấy hoặc F&F Entertainment. Chúng tôi cũng không sở hữu bất kỳ bản nhạc hoặc nội dung nào được giới thiệu ở đây. Chúng tôi chỉ đơn giản là yêu thích nó và muốn chia sẻ nó với bạn! Nếu bạn bắt gặp bất kỳ nội dung nào không phù hợp với bạn, vui lòng liên hệ với chúng tôi — chúng tôi ở đây để lắng nghe!
Chuyển đổi ngôn ngữ: